Cao Nguyên và nỗi nhớ

Anh cất giấu cao nguyên vào nỗi nhớ
Một khoảng trời lộng gió đất ba zan
Mùa mới rộn tiếng cồng chiêng gọi bạn
Tây Nguyên ơi da diết một nỗi niềm

Nơi dốc núi soi mình trong hồ biếc
Đàn ong đi kiếm mật ngọt ngào
Bản làng rộn trong tiết xuân vừa chớm
Em gái trăng rằm e ấp khát khao

Nơi con suối con khe em đi đào măng mới
Nắng vàng vương qua vai áo thẹn thùng
Nghe xào xạc bên rừng bước chân nai tìm lộc
Hoa rừng thơm ngan ngát phía xa thung

Tây Nguyên của gió sương rừng núi trập trùng
Của mùa xuân đỏ một thời hoa gạo
Em đứng đó nắng in vàng khuy áo
Như nghìn năm dáng núi đợi chờ ai…

(Tháng 1-2023)
Nguồn: Nguyễn Đăng Độ
Thác Dray Nur ở Đắk Lak tung bọt trắng xóa vào mùa mưa. Ảnh internet
Tây Nguyên – nơi hùng thiêng sông núi, nơi từ rừng già cho tới núi đồi, sông suối, buôn làng, những mái nhà, những bậc thang… đều âm vang đồng vọng từ ký ức, chứa chan cảm xúc nồng nàn, mãnh liệt, đắm say. Biết bao thế hệ văn nghệ sĩ đã gắn bó, trưởng thành trên đất cao nguyên lộng gió.

Dù là ai, xuất phát điểm thế nào thì tinh thần Tây Nguyên vẫn ngấm vào họ vừa theo cách chung, cũng vừa mang bản sắc riêng. “Một tiếng chim kêu một đêm mưa quất/ Nửa đời người chìm nổi với Tây Nguyên” – một câu thơ vang lên như lời tự bạch của nhà thơ Nguyễn Đăng Độ đã như cánh cửa mở ra cho người đọc được khám phá, cảm nhận thế giới nội tâm và trải nghiệm của anh với Tây Nguyên – miền đất lưu giữ nhiều dấu ấn. Âm vọng đại ngàn hòa quyện trong thơ anh khi tươi mới, căng tràn, cuộn xiết như suối, khi lại thầm lặng, lắng sâu trong bầu kỷ niệm ăm ắp nghĩa tình của đất, của người.
Tags: Blogs

Bài viết liên quan